Được tạo bởi Blogger.
RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Thông tin truyện: Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! 
Tóm tắt truyện: Văn án:
Nàng thề, nếu biết hắn là Hoàng đế, thì cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám tranh nhà xí với hắn, còn suýt nữa đạp một cước cho hắn đâm thẳng đầu xuống hố xí, cuối cùng là suy bại đến mức phải đứng đây quét lá rơi!
Nàng, là một sát thủ hàng đầu trong mắt chỉ có tiền, tính cách quái dị khiến người ta nhìn mà than thở…
Khi không nhắc đến tiền, nàng là một Tu La khát máu, bình tĩnh, thông minh, giết người không chớp mắt!
Khi nhắc đến tiền, nàng nháy mắt biến thành một cô nàng ngốc nghếch, động kinh, hung dữ, điên khùng.
Mẹ ơi! Ai bảo sau khi xuyên qua, sát thủ vẫn có thể cố chấp, ngang bướng? Đối mặt với vị Hoàng đế nắm trong tay thiên quân vạn mã, ai dám cố chấp, ngang bướng thì làm ta xem nào, xem bị bắn thành con nhím có thích không?
Thôi, thôi, ta phải giấu kín thực lực, chỉ cầu được thanh nhàn.
Có điều, muốn thanh nhàn cũng đâu dễ như vậy.
Ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui với mấy vị chủ nhân; ngày nào cũng bị người ta châm biếm, mỉa mai tới mỉa mai lui; còn phải cầm chổi quét tới quét lui!
F**k! Bà đây — nhịn!!!
Vậy mà một chút bổng lộc khi nàng làm cung nữ cũng bị khấu trừ hết…
— Bà nó chứ! Bà đây liều mạng với các ngươi!
***
[Trọng điểm]: Nữ cường động kinh, là sát thủ ngoài lạnh lùng khát máu, còn rất rất tham tiền!
[P/s]: Nam chính tuyệt đối, tuyệt đối sạch sẽ!
***
[Phần thông minh đấu nam cặn bã]
“Ngày đó, khi ta tới sân bay, đăng ký xong…” cô nàng nào đó đang kể lại chuyện kiếp trước của mình với tiểu cung nữ.
“To gan!” Một tiếng rống khí phách vang lên: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà cũng muốn soán vị đăng cơ! Trẫm nhất định phải diệt cả nhà ngươi!”
Hắn thật sự muốn xem một chút, xem nữ nhân này có bản lĩnh gì!
Nàng quay đầu, là Hoàng thượng! Cô nàng nào đó khó khăn nuốt nước miệng: “Cái đó, Hoàng thượng, ý nô tỳ là… là…” Là cái quái gì chứ!
Đột nhiên, có một con gà rừng chạy từ ngự thiện phòng ra, cô nàng nào đó cũng phi ba bước thành hai, bắt con gà kia lại, thở phào một hơi rồi dẫm lên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, là nô tỳ nói dẫm lên con gà này ạ!”

(*) Ở đây các bạn í chơi từ đồng âm. Từ ‘đăng ký’, với từ ‘đăng cơ’ và từ ‘dẫm lên gà’ ở cuối cùng có cùng một cách đọc là [dengji].
***
[Phần nam chính phúc hắc]
Cô nàng nào đó ngắm nhìn nam tử tuyệt sắc bên cạnh, buồn chán muốn chết mở miệng hỏi: “Không biết anh đẹp trai được bao nhiêu xuân xanh rồi?”
Nhắm mắt, không đáp.
Vẫn không ngừng cố gắng: “Không biết chiều cao của mỹ nam là bao nhiêu?”
Đôi môi mỏng hơi nhúc nhích, vẫn không nói.
“Ta nói này, cái tính cách lạnh nhạt này của ngài, có phải là có người đến cướp đoạt, thì ngài cũng sẽ trực tiếp giao tiền ra không?” Cô nàng nào đó đen mặt phun phì phì.
Nhưng thật ngoài dự tính, hắn lại mở miệng: “Còn phải xem là ai đã.”
Cô nàng nào đó vội vàng đưa đầu tới trước mặt hắn: “Nếu là ta thì sao?” Ôi chao, có phải nàng sắp phát tài không?
“Ta tình nguyện hiến sắc…”
“Mẹ nó, buông ra, buông ra! Bà đây chỉ cướp tiền, không cướp sắc! Buông ra! Tên khốn lòng dạ hiểm độc này…”

Mời các bạn đọc chương mới tại đây

Chương mới nhất của truyện  Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!  

 

 


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 : Chương 42

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Chương Quyển 1 : Chương 42 : Chiếc vảy ngược của nam nhân!
Tô Cẩm Bình vội vàng chạy tới đỡ hắn, để hắn đỡ bị ngã sấp xuống. Nàng nhớ là ở chỗ này của hắn có hai bộ chăn đệm, cho nên mới lên tiếng đề nghị như vậy. Nhìn thấy hắn phản ứng quá mạnh mẽ, nàng liền nhanh miệng giải thích…“Huynh yên tâm, buổi tối ta nhất định sẽ không sàm sỡ huynh! Dù huynh có cởi hết đồ để dụ dỗ ta, ta cũng nhịn được!” Vừa nói, nàng còn vừa nuốt nước miếng ực một cái, chợt nhớ đến cảnh mỹ nam tắm rửa ngày đó, khiến miệng lưỡi đều khô khan.Khóe miệng hắn lại được dịp co rút, vì sao khi nghe xong mấy lời này, trong đáy lòng hắn lại càng cảm thấy điên tiết thế cơ chứ? Còn nữa, vì sao hắn phải… phải cởi hết đồ để dụ dỗ nàng chứ?“Cô nương, cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, thật không hợp lễ nghĩa.” Hắn thản nhiên từ chối.“Ôi dào, không phải là ngủ chung một phòng, mà là ta ngủ trên giường huynh!” Cô nàng nào đó nói xong liền cười hì hì nhìn hắn, sau đó, khóe miệng cũng co rút liên tục, chỉ hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình, nàng vừa nói tầm bậy tầm bạ cái gì thế? Còn một nửa câu nữa rơi đâu mất rồi?Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, vẻ mặt kỳ quái của hắn càng thể hiện rõ hơn, nàng ngủ trên giường hắn à?“Còn nữa, còn nữa… còn một nửa câu nữa, là huynh ngủ ở phòng khách! Là một nam nhân, huynh hẳn là phải có phong độ quý ông đúng không? Hẳn là nên nhường giường cho nữ nhân, còn mình thì trải chăn đệm ra sàn phòng khách ngủ, đúng không?” Cô nàng nào đó nói với vẻ mặt ‘lẽ thường phải thế’.Nhưng hắn thì dường như không thèm nghe đến, lẳng lặng bước về phòng ngủ của mình, ‘rầm’ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chặn cô nàng nào đó đang thao thao bất tuyệt lại ở ngoài cửa!Tô Cẩm Bình hung hăng nói tràng giang đại hải một hồi, chỉ có cảm giác muốn quăng ngay cho hắn hai bạt tai! Sao lại có nam nhân như thế trên thế gian này cơ chứ? “Rầm!” Nàng lại lần nữa đá văng cửa, nhìn thấy hắn đang ngồi ở mép giường, sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng.Tô Cẩm Bình nghiến chặt răng, bước nhanh vài bước đến, sau đó hung dữ đứng trước mặt hắn: “Ta nói này, huynh… cái tên này… rốt cuộc là huynh làm sao hả? Một đại mỹ nữ như hoa như ngọc như ta đây, muốn ở cùng một chỗ với huynh, huynh đã không nổi tà tâm muốn thừa lúc đêm tối làm gì gì đó với ta thì thôi, lại còn đi lạnh mặt chặn ta ở ngoài cửa nữa! Ta hỏi thật, huynh có phải là nam nhân bình thường không? Không phải là huynh không ‘lên’ được đấy chứ?”Nói một thôi một hồi xong, trên mặt nàng cũng có vẻ xấu hổ, mẹ nó chứ, kích động lên một cái là nói linh tinh hết cả lên! Nàng vội vàng phất tay: “Khụ khụ, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi!” Dù sao, với tính tình này của hắn, hắn cũng sẽ lười phải giận dữ với nàng đúng không?Đâu ngờ, nét mặt lãnh đạm của người nào đó càng lạnh xuống, khóe môi mỏng hơi cong lên, giọng nói vẫn lạnh lùng, cao ngạo như bình thường: “Có ‘lên’ được hay không… cô có muốn thử không?”“Phụt… khụ khụ…” Cô nàng nào đó bị nghẹn đến đỏ bừng mặt! Đây đúng là một đòn chí mạng đối với nàng. Nàng tuyệt đối không thể lường trước được là từ miệng người này mà cũng có thể phát ra một câu nói như vây! Quả nhiên, ‘không lên được’ đúng là chiếc vảy ngược của nam nhân, dù là người lãnh đạm như Bách Lý Kinh Hồng cũng không thích bị người ta nói — ‘không lên được’!“Không cần, không cần đâu! Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ra phòng khách trải chăn đệm xuống đất ngủ là được rồi!” Nàng đỏ mặt đi lấy chăn đệm, lại bị hắn giành trước một bước, cầm trong tay, khuôn mặt lãnh đạm không nhìn ra hỉ nộ ái ố, chỉ lạnh nhạt quét mắt liếc nàng một cái, rồi ôm chăn ra phòng khách.Tô Cẩm Bình ngẩn người đứng trong phòng ngủ… Tình huống này là sao?Mà người trong phòng khách, cũng không thể hiểu được hành động của mình! Hắn từ trước đến giờ vốn có bệnh thích sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình hoặc chạm vào người mình, chứ đừng nói đến giường ngủ. Nhưng nàng dường như luôn là ngoại lệ. Nàng chạm vào hắn không biết bao nhiêu lần, mà hắn cũng chưa từng thấy phản cảm, giờ còn tặng giường của mình cho nàng ngủ nữa, đúng là… quái quỷ thật!“Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình vào Lê viên, cho đến giờ vẫn chưa đi ra!” Ẩn vệ quỳ gối giữa đại điện bẩm báo.Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn rất khó coi, trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt lấy, cực kỳ khó chịu. Hắn không rõ lắm mình đang nghĩ gì, không phải là nữ nhân thần kinh kia càng gần gũi với người đó, thì hắn càng nên vui mừng sao? Vì sao khi nghe ẩn vệ nói nàng đi vào trong đến giờ vẫn chưa đi ra, trong đáy lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái?“Vào phòng của Bách Lý Kinh Hồng sao?” hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi.“Đúng vậy! Thuộc hạ nấp ở xa nhìn thấy bọn họ ngồi trên cây, không biết nói chuyện gì, thuộc hạ sợ bị phát hiện nên cũng không tới gần. Sau khi họ nói chuyện xong thì quay về nơi ở của Bách Lý Kinh Hồng. Không bao lâu sau thì đèn trong phòng tắt, Tô Cẩm Bình cũng không đi ra.” Ẩn vệ kể tóm tắt lại những gì mình đã nhìn thấy.Khuôn mặt tuấn tú vô song lạnh lùng như núi băng, quanh thân đế vương cũng tỏa ra một luồng khí lạnh, mà điều khiến hắn không thể chấp nhận nổi đó là… trong đáy lòng hắn lại xuất hiện một cảm xúc rất quái dị. Cảm xúc quái dị à? Chẳng lẽ hắn đang ghen sao? Đùa cái quỷ gì thế!!!Hắn cố tình không để ý đến cảm giác khác thường kia, lại hỏi tiếp: “Hôm nay còn có chuyện gì khác nữa không?”Hắn vừa dứt lời, ẩn vệ kia liền kể lại chuyện kỳ quái xảy ra lúc chiều: “Hôm nay, sau khi ngài và cửu vương gia quay về Ngự thư phòng, Hoàng quý phi có đến tìm Tô Cẩm Bình, còn áp giải một cung nữ tới. Sau khi các nàng vào phòng, họ đóng chặt cửa, không biết nói gì bên trong, cuối cùng, cung nữ kia ở lại phòng Tô Cẩm Bình, còn Hoàng quý phi được đám hạ nhân đỡ về, nhìn dáng vẻ thì hình như còn bị thương.”Khóe môi lạnh như băng hơi cong lên, nữ nhân kia đúng là không an phận! Có điều, hắn thật sự hơi ngạc nhiên, làm sao nàng có thể khiến Tô Cẩm Thu dù bị đánh cũng phải nín nhịn mà lẳng lặng quay về tẩm cung? Tô Cẩm Thu kia, từ trước đến nay đều tự cho mình là siêu phàm, yêu quý thân thể của mình tới cùng cực. Đáy mắt hắn thoáng sẫm lại, sau đó lạnh giọng nói với ẩn vệ kia: “Lui xuống đi!”“Vâng!” Ẩn vệ kia đáp lời, rồi lui xuống.Hắn nhấc ngự bút, khoanh vòng vòng lên quyển tấu chương, cảm thấy tâm trạng càng hậm hực thêm, nên lực hạ bút cũng càng lúc càng mạnh.Tiểu Lâm tử bưng một tách trà đến: “Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, ngài nên nghỉ sớm đi, mai lại xem tiếp!”Hắn đón lấy tách trà, không thèm để tâm đến lời của gã. Sau khi nghiêm mặt nhìn quyển tấu chương kia một lúc lâu, hắn lại càng không thể lý giải nổi tâm trạng của mình.“Bệ hạ?” tiểu Lâm tử lại nhắc lần nữa, bình thường, gần tới giờ Tý, nếu không có chuyện gì lớn, khi gã tới nhắc, bệ hạ sẽ quay về điện Dưỡng Tâm để nghỉ ngơi, có điều hôm nay sao hoàng thượng lại như không nghe thấy gã nói gì vậy?“Lui ra!” Giọng nói lạnh lùng vang lên, còn mang theo một chút vẻ giận dữ.Tiểu Lâm tử sợ đến mềm nhũn hai chân, quỳ sụp xuống cạnh hắn: “Hoàng thượng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! Nô tài lui xuống ngay!” Nói xong, gã vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài, mồ hôi đổ xuống như mưa ở hai bên thái dương mà gã cũng không dám đưa tay lên lau.“Đợi đã!” Hắn như nhớ ra chuyện gì đó, liền đặt tách trà trên tay xuống.Tiểu Lâm tử vội vàng quay lại, run rẩy quỳ xuống: “Bệ hạ còn có gì cần dặn dò ạ?”“Bây giờ là giờ nào?” Hắn lạnh lùng hỏi.“Khởi bẩm bệ hạ, đã sắp qua giờ tý rồi ạ!” tiểu Lâm tử kính cẩn đáp lời.“A? Giờ tý à?” Qua giờ tý, tức là qua ngày mới rồi!Tuy không rõ vì sao hắn lại không vui khi nghe tin cô nàng kia ngủ lại ở Lê viên, nhưng mà… nếu đã không vui, thì càng không thể để nàng ở lại đó được.“Truyền chỉ! Đã qua giờ tý, bảo Tô Cẩm Bình lập tức tới ngự thư phòng quét dọn! Không được trì hoãn một khắc nào! Nhớ kỹ, nếu không tìm thấy nàng ở cung Cảnh Nhân, thì tìm khắp hoàng cung cho trẫm!”Hắn tin rằng, nữ nhân kia chỉ cần thoáng thấy có biến, sẽ rời khỏi Lê viên. Nếu không, dâm loạn hậu cung là tội lớn, nàng sẽ không gánh nổi!Hết chương 042.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 : Chương 41

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Chương Quyển 1 : Chương 41 : Lời trăn trối

Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
“Cô…” Hắn có vẻ hơi giận, khẽ quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, có điều, trên mặt hắn lại thoáng ửng hồng rất bất thường, có phải do ánh trăng sáng ngời này làm mê hoặc lòng người?…
“Ha ha ha…” nàng ngửa đầu cười, thỉnh thoảng trêu chọc người này thực sự rất thú vị!
“Cô rảnh rỗi lắm sao?” Hắn đương nhiên có thể nghe ra vẻ trêu chọc trong nụ cười của nàng, sắc đỏ bất bình thường trên mặt hắn cũng rút đi, lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
Nàng vươn người, vặn vẹo lưng, rồi khẽ vỗ vai hắn: “Thôi nào, người khác muốn được ta trêu chọc mà ta còn chẳng thèm đâu! Khi nào rảnh, chúng ta lén chuồn ra ngoài hoàng cung đi chơi, được không?” Không biết vì sao, ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, thoải mái, ngay cả chuyện của Thiển Ức vốn khiến cho nàng phiền muộn, giờ nàng cũng thấy vơi gần hết.
Nàng vừa dứt lời, hắn liền yên lặng, không khí xung quanh cũng như lạnh xuống.
Nàng cũng không để bụng, hắn không tin nàng, nàng đã biết từ trước rồi. Nàng làm như không để ý, nói tiếp: “Được rồi, quyết định vậy đi! Chờ ta lừa đủ tiền, đủ khả năng tài chính để ra ngoài chơi đùa, ta sẽ đưa huynh ra ngoài giải sầu. Cứ ở Lê viên suốt thế này, chán đến hỏng người mất!”
Bỗng, nàng ghé đầu vào gần hắn hỏi: “Vị mỹ nam này, ta quên hỏi huynh một vấn đề, thông thường thì người đi làm con tin có tiền không?”
Khóe miệng hắn hơi run lên, muốn hỏi hắn có tiền hay không chẳng lẽ không hỏi trực tiếp được sao? Lại còn thông thường người đi làm con tin? Hắn nghĩ một chút, rồi bỗng nổi ý muốn chơi xấu, nói: “Không có.” Người đi làm con tin đúng là không có tiền, nhưng hắn lại rất nhiều tiền. Chỉ là, hắn muốn biết, nếu nói rằng mình không có tiền, thì nàng sẽ phản ứng thế nào!
“Chẳng trách, chẳng trách!” Nàng lại vỗ vỗ vai hắn.
Chẳng trách? Chẳng trách cái gì?
“Chẳng trách huynh không nhìn thấy, thì ra là nghèo quá!” Nàng cười hì hì cảm thán, bỗng có cảm giác gặp người cùng cảnh ngộ.
“Khụ khụ…” Bàn tay thon dài giơ lên che miệng ho khan vài tiếng. Không nhìn thấy, là do nghèo túng quá sao?
“Sao thế? Không phải à? Dạo này ta cũng không có tiền, không có tiền thì cũng không được ăn uống đủ chất, đói bụng cũng không có gì ăn… Ôi… ta mà đói á, thì hai mắt đều mờ đi không nhìn thấy gì nữa. Huynh cũng giống ta đúng không?” Nàng rung đùi, phát biểu rất đắc ý.
“Ăn uống đủ chất?” Sao nàng toàn dùng những từ ngữ hắn không hiểu nổi thế? Chẳng lẽ thực sự là vì hắn ở Lê viên quá lâu rồi, nên không biết bên ngoài đã thay đổi nhiều thế nào hay sao? Hắn khẽ cười một tiếng, không nói gì… Nếu nàng không có gì ăn, với thân thủ đó, chạy tới ngự thiện phòng trộm chút đồ ăn không phải là xong rồi sao? Ngày ấy, chính hắn đã bị nàng kéo đi cùng làm trộm còn gì.
“Huynh cười cái gì?” Nàng trợn mắt nhìn nụ cười của hắn, suýt chút nữa khiến nàng phun máu mũi. Nếu nói là giọng nói của hắn giống như khúc nhạc tiên cực kỳ êm tai, thì tiếng cười đó, dù có dùng những từ ngữ đẹp nhất trong thiên hạ cũng không có cách nào hình dung được. Khuôn mặt đẹp như ngọc khắc kia, chỉ khẽ cười thản nhiên nhưng lại khiến cho vạn vật trong thiên hạ đều thất sắc, ánh trăng cũng như làm nền cho hắn.
Cười? Hắn cười sao? Hắn hơi hoảng hốt…
Nhìn hắn ngẩn người, Tô Cẩm Bình cũng cười: “Không ngờ người như huynh cũng biết cười, không uổng công…” Không uổng công nàng cứ rảnh lại chạy tới trêu chọc hắn! Nàng chỉ nói một nửa, không nói hết câu. Chỉ nên nói đến vậy thôi, nói hết lại không hay.
Nghe nàng nói xong, hắn lại không muốn mở miệng nói gì nữa. Hôm nay, hắn thật sự rất bất thường, bản thân mình trở thành như vậy khiến chính hắn cũng cảm thấy hơi xa lạ.
“Đúng rồi, ngày mai ta sẽ không ở đây nữa!” Nàng thế này cũng coi như được thăng chức nhỉ, thành ngự tiền quét dọn cơ mà!
Đôi mi dài như cánh bướm khẽ run lên, trong đáy lòng cũng có chút cảm giác trống rỗng, hụt hẫng. Nàng không ở đây, là muốn đi đâu? Nhưng hắn lập tức lại trở nên lạnh lùng, giống như làn mây, đến rồi đi, có đi đâu thì liên quan gì đến hắn chứ?
“Ta phải đến quét dọn ở ngự thư phòng. Vì hôm nay ta ăn lê, không cẩn thận lại ném lõi lê vào trúng cái đầu chó của tên Hoàng đế kia! Hắn phong ta làm ngự tiền quét dọn, bắt ta tới quét trước cửa ngự thư phòng. Tuy tiền lương ở đó có cao hơn một chút, nhưng cũng nguy hiểm hơn một chút. Người ta thường nói, gần vua như gần cọp. Nếu có ngày nào đó ta không tới tìm huynh, thì nhất định là ta chết mất rồi, đừng nhớ thương ta nhé.” Bỗng nàng cảm thấy hơi hối hận, dù sao cái mạng nhỏ này cũng quan trọng hơn tiền bạc, sao nàng lại đi đồng ý việc này chứ!
Khóe miệng hắn co rút mạnh, nàng đang dặn dò trăng trối đấy sao? Nếu có ngày nào đó, buổi tối không thấy nàng đến tức là nàng chết rồi? Ý của nàng là, nếu nàng còn sống, thì ngày nào cũng đến đây à?
Đột nhiên, nàng trở nên vô cùng kích động, nắm lấy tay hắn: “Ta ở đây cũng chỉ có một người bằng hữu duy nhất là huynh. Ta nói cho huynh biết, ta còn chín mươi bảy lượng bạc, giấu ở dưới gốc cây phong phía sau cung Cảnh Nhân, ta còn dùng lá khô phủ lên trên ngụy trang nữa. Nếu ta bị tên cẩu hoàng đế kia chếm chết, thì huynh nhớ phải tới lấy di sản của ta ra, mua nhiều tiền giấy một chút, đến dâng hương trước mộ ta, nhớ không hả?”
Giờ thì khóe mắt hắn cũng co rút theo. Cô nàng này… rốt cuộc có biết mình đang nói gì không thế?
Hắn cố gắng rút tay về: “Cô nương, xin tự trọng.”
“Ta đâu có nặng chứ!” Nàng đáp theo phản xạ, rồi chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái! Nói năng cái kiểu gì thế này không biết!
(từ ‘trọng’ cũng có nghĩa là nặng. Nên tiểu Hồng thì nói bé Tô tự trọng. Còn bé Tô phản ứng nhanh quá, nên nghĩ tiểu Hồng chê mình ‘nặng’ =)))
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời lại nhìn thấy đuôi mắt hắn co rút.
Tô Cẩm Bình ngượng ngùng buông tay hắn ra, cũng tự nhận thấy hôm nay mình hơi kích động quá độ, liền đứng dậy, phủi phủi bụi trên mông: “Ta đưa huynh về.”
“Không cần, ta…”
“Nói nhiều!” Nàng lạnh lùng ngắt lời hắn, túm hắn kéo xuống đất.
Sau đó, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Hắn chậm rãi bước đi, nàng cũng đi bên cạnh hắn. Bỗng, đầu óc cô nàng nào đó như ngừng hoạt động, nhíu mày quay đầu hỏi: “Huynh nói xem, chúng ta thế này có gọi là yêu đương vụng trộm không?”
Nàng vừa nói ra, bước chân của hắn rõ ràng bị rối loạn vài bước, đôi lông mày đẹp nhíu chặt lại, có vẻ không thể tin được, nghiêng đầu đi chỗ khác.
“À…” Giờ phút này, Tô Cẩm Bình cũng chỉ hận không thể tát cho mình hai cái, nàng xấu hổ ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, ta nói sai rồi. Ý ta là, chúng ta thế này có tính là hẹn hò lén lút, à không… là hẹn gặp nhau không?” Từ hẹn hò lén lút nghe cũng có ý không ổn lắm.
Hắn cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn co rút mãnh liệt, thản nhiên nói: “Không tính.”
Cô nàng nào đó đang gãi đầu, cũng phản ứng kịp thời: “À, đúng rồi, hẹn hò là nói tình nhân, chúng ta không phải mà!” Nhưng trong lòng nàng thầm rơi lệ, rốt cuộc nàng đang hỏi cái quỷ gì thế? Không biết tại sao, nhưng nếu ai nghe thấy những lời này, cũng đều nghĩ nàng có ý gì đó với hắn! Oh, my God!!!
Nàng liếc mắt nhìn vẻ mặt không chút biến đổi, dao động nào của hắn. Trên mặt hắn cũng không hề có vẻ dị thường nào, lúc này nàng mới bình tĩnh lại được một chút, rồi bỗng nghĩ tới một việc: “Mặt của huynh, sẽ lành nhanh thôi.” Mấy ngày trước bận rộn tập luyện, nên không tới gặp hắn. Hôm qua cùng ăn đồ nướng, nhưng nàng cũng không để ý lắm.
Lần này, hắn không trả lời nữa.
Tới trước cửa phòng, Tô Cẩm Bình vẫn không có ý quay về, chỉ thản nhiên đi cạnh hắn. Nàng vừa nhớ ra, Thiển Ức chiếm mất giường của nàng, trước giờ nàng vẫn không thích ngủ cùng người khác, trong phòng cũng không có thừa chăn đệm để trải xuống đất nghỉ tạm, đêm nay nàng biết ngủ thế nào đây?
Bàn tay trắng nõn, thon dài vươn ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi chưa được mấy bước, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói của cô nàng nào đó truyền tới từ sau lưng: “Không thì, đêm nay cho ta tá túc ở đây đi?”
“Rầm!” Chân của hắn không cẩn thận va phải chiếc ghế dài, bước chân cũng lảo đảo. Vài vạch đen sổ thẳng xuống bên thái dương hắn, rốt cuộc nàng có biết mình đang nói gì không?
Hết chương 041

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 : Chương 40

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Chương Quyển 1 : Chương 40 : Huynh như vậy, sẽ khiến ta muốn hôn huynh!
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài cửa, khoé môi hắn hơi nhếch lên… nhưng lập tức lại cứng đờ lại! Nàng đến, nhưng vì sao hắn lại vui mừng đến khó hiểu thế này?!

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

Đôi môi mỏng hơi giật giật, bỗng nhớ lại quyết định vài ngày trước của mình, không phải hắn đã định… phải cách xa nàng một chút sao? “Cô nương, đêm khuya rồi, mời…”

“Rầm!” một tiếng, cửa bị đá văng ra, cọt kẹt đung đưa ở một bên, khuôn mặt tức giận của Tô Cẩm Bình liền hiện ra trước mắt hắn.

Tên đáng chết này, mấy ngày trước hắn cầu xin cho nàng, nàng đã coi hắn là bằng hữu, nên bây giờ mới tới tìm hắn, vậy mà lại nhận được cái câu mời quay về kia!

Màng nhĩ hắn chấn động, không biết vì sao, nhưng hắn lại không thấy tức giận, ngược lại, còn hơi vui vẻ. Hắn, làm sao thế này?

Đang lúc hắn hoang mang tự hỏi, thì Tô Cẩm Bình bước nhanh tới, kéo tay hắn. “Cô… làm gì thế?” Giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.

“Không phải huynh không thèm quan tâm đến cái gì sao? Huynh quan tâm đến việc ta kéo huynh đi làm gì?” Tô Cẩm Bình nóng đầu, tức giận nói.

Ai ngờ hắn lại thật sự yên lặng, ngoan ngoãn để mặc nàng kéo đi.

Thấy hắn ngoan ngoãn hơn, cơn tức giận trong lòng nàng mới tiêu bớt một chút, lực tay cũng nhẹ hơn.

Hắn lẳng lặng đi phía sau nàng, đôi mắt bạc như ánh trăng bỗng sẫm lại, Tô Cẩm Bình, tài nhân của Hoàng Phủ Hoài Hàn, bây giờ là cung nữa, hết lần này đến lần khác tìm cách tiếp cận mình, rốt cuộc là có mục đích gì? Hắn cũng muốn tự nhủ rằng nàng không có mục đích gì cả, nhưng mà, có thể như thế thật sao?

Vẫn cái cây đó, sắc mặt cô nàng nào đó vô cùng xấu, nhìn hắn: “Lên đi!”

“Cô…” Hắn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói hết.

“Nhiều lời gì nữa? Ta bảo huynh lên!” Cái đầu hắn ấy! Thật sự chưa từng thấy ai như hắn, không nói đến chuyện khó chiều, mà khiến nàng không thể chịu được là nàng tự dưng lại cứ thích đến trêu chọc hắn, bỉ ổi! Cực kỳ thiếu tự trọng!!!

Thấy hắn vẫn đứng im bất động, nàng tức giận, túm áo hắn ném lên trên, sau đó nhanh chóng lao theo. Tô Cẩm Bình ngồi bên cạnh hắn, mặt mũi vô cùng tức giận, đến mức như bốc hơi cả lên…

“Tìm ta làm gì?” bị nàng ném lên cây, hắn cũng không tức giận, chủ động lên tiếng hỏi.

Giọng nói của hắn, giống như một khúc nhạc tiên, không mặn không nhạt, âm thanh rất thanh nhã, khiến lòng người bỗng bình tĩnh hơn. Cho nên, con mèo nào đó vừa bị nhổ lông tức tối đầy bụng, cũng tiêu tan đi ít nhiều! Nàng hít sâu vài hơi, sau đó quay sang nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn: “Ta muốn hỏi huynh, nếu có người đối xử với huynh rất tốt, rất rất tốt, nhưng mà… huynh căn bản không biết người ta, thậm chí, có lẽ huynh căn bản không phải là huynh, thì liệu huynh có liều lĩnh cứu người đó không?”

“Có lẽ huynh căn bản không phải là huynh”… những lời này chợt loé lên trong lòng hắn. Sự nhạy bén của hắn khiến hắn cảm nhận được câu nói này không bình thường, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào thân cây.

Một lúc lâu sau, khi Tô Cẩm Bình nghĩ rằng hắn sẽ không lên tiếng, thì giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn lại vang lên: “Vì sao lại đến hỏi ta?”

“Vì chúng ta là cùng một loại người!” Nàng nói rất dứt khoát, mạnh mẽ, không hề do dự chút nào! Đúng vậy, tuy tính cách của nàng rất kỳ quái, hắn thì vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo; nàng trọng tiền như mạng, còn hắn thì coi tất cả mọi thứ đều chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng nàng vẫn có thể xác định được, bọn họ là cùng một loại người, từ trong cốt cách đều có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm không thể xâm phạm được!

Nàng vừa dứt lời, hắn liền mở mắt ra! Đôi mắt vốn bình lặng như nước hồ bỗng hiện lên ánh sáng rất khó nhìn thấy được, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh hãi! Cùng một loại người? Cùng một loại người sao? Nàng… sao có thể nhận xét như thế? Nhưng cũng vì những lời này, mà khiến hắn nảy sinh cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.

Cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bên mặt mình, hắn lại nhắm mắt, thản nhiên nói: “Không phải bản thân cô đã có đáp án rồi sao?”

Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền ngẩn người, lập tức cười: “Ha ha ha… nếu huynh mà là nữ, ta thực sự nguyện ý cùng huynh tranh ngôi đoạt vị, sau đó cùng mở ra một thời thế mới, cùng nhau làm vua!” Nàng không ngờ hắn có thể nhạy cảm và thông minh đến thế! Thật sự khiến nàng tán thưởng, có điều, người như vậy lại không nhìn được, quá đáng tiếc!

Nghe nàng nói vậy, khoé miệng hắn hơi co giật, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy mà nàng cũng nói được, nhìn thế nào cũng không giống một cô con gái nhà Tể tướng được nuôi lớn nơi khuê phòng.

“Huynh nói đi, sao hôm ấy, huynh lại biết ta đang gặp rắc rối?” Vấn đề này nàng đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu nổi, nếu như nhất định phải nói ra một đáp án, thì đáp án mà nàng cảm thấy hợp lý nhất đó là… người này chính là thầy bói! A, người mù làm thầy bói… Phụt…

Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Tại hạ không phải là thầy bói. Ngày ấy, hạ nhân ở Lê viên bàn tán với nhau, có cung nữ gặp nạn, nên ta đoán là cô thôi.” Vấn đề này hắn cũng chưa thể nghĩ cho thông suốt được. Vì sao lại đoán là nàng, vì sao hắn lại không kìm được mà muốn chạy tới giúp nàng?

Khoé miệng Tô Cẩm Bình co rút, người này đúng là nói năng gãy gọn that! Có điều, còn biết trả lời nàng là tốt rồi.

“Huynh đã từng nghe đến một loại độc nào có tên là ‘Hồi sát’ chưa?” Hỏi vấn đề này, chi bằng nói là thăm dò thì đúng hơn. Từ nhỏ hắn đã bị hạ độc, mù hai mắt, có khác gì tiên nhân trên trời, tất nhiên sẽ không biết được nhiều chuyện, không chắc sẽ biết được loại độc này.

Hai chữ ‘không biết’ đang định vuột ra khỏi miệng, lại bị hắn nuốt lại. Nàng trúng độc này sao? Hắn lẳng lặng lắng nghe, hơi thở của nàng rất bình ổn, mạch cũng như bình thường, không có dấu hiệu trúng độc, vậy sao lại hỏi chuyện này?

“Không phải ta trúng độc, mà là thị tỳ đã ở bên ta từ nhỏ đến giờ!” nàng khẽ khàng hít sâu một hơi, có chút chán nản.

Hắn lẳng lặng dựa vào cây, không nói gì. Hôm nay, hắn đã nói rất nhiều rồi.

“Nếu huynh biết, ta hy vọng huynh có thể nói cho ta biết.” Trong cung này, trừ hắn ra, nàng không biết còn có thể hỏi ai được nữa. Ngự y và cái ả Hoàng quý phi kia chưa chắc đã nói thật. Hoàng Phủ Dật cũng không phải người ở bên phía nàng, mà Hoàng Phủ Dạ và Hồng Phong cũng đều là người của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu hỏi điều này, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. Hợp tác thất bại, e rằng sinh mệnh của Thiển Ức cũng không thể giữ được. Chỉ có một mình hắn, giống nàng, dường như cũng không thuộc về hoàng cung này, cho nên, cũng chỉ có hắn, mới có thể trở thành bằng hữu của nàng.

Giọng nói của nàng đầy vẻ thành khẩn khiến hắn hơi xúc động. Tuy trong lòng hắn vẫn tự cảnh báo mình, nàng là người của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn không thể để lộ chính mình, nhưng mà… hắn vẫn không kìm được, khẽ nói: “Hồi sát là một loại độc dược, chỉ có duy nhất một viên giải độc. Ba tháng không có giải dược sẽ mất mạng.”

“Cảm ơn!” Quả nhiên, giống y như đúc những gì trong tờ giấy gắn trên phi đao kia. Trên đó cũng nói rõ, trong cung không có giải dược, cũng không có ở phủ Thừa tướng. Giấu kỹ thật… Nàng thầm hừ lạnh một tiếng, đám người đó cũng thật coi trọng nàng!!!

“Huynh thì sao?” Nàng bỗng quay đầu nhìn hắn.

Hắn hơi khó hiểu. Hắn à? Hắn làm sao?

“Ta hỏi mắt huynh trúng độc gì? Có cách nào giải không?” Nàng cũng không quên chính mình đã hứa sẽ tìm cách chữa khỏi mắt cho hắn.

“Không biết.” Hai chữ khe khẽ vang lên, giống như hắn không hề quan tâm đến sống chết của chính mình, có nhìn thấy hay không, đối với hắn cũng không có gì khác biệt lắm.

Nhìn bộ dạng lãnh đạm kia của hắn, nàng bỗng ghé sát mặt lại gần, giọng nói đầy vẻ quyến rũ: “Huynh có biết không, huynh như thế này, sẽ khiến ta… rất muốn hôn huynh?”

Hết chương 040

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 : Chương 39

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Chương Quyển 1 : Chương 39 : Cái giá phải trả cho việc uy hiếp nàng!
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Nàng khẽ cười, cũng hơi ngạc nhiên không biết là ai sẽ bị đưa đến.
Chẳng bao lâu, một cô gái mặc y phục màu xanh bị hai tiểu thái giám xốc hai bên lôi vào. Khuôn mặt xinh xắn lộ ra, tuy không quá xuất sắc, nhưng cũng thanh tú, dễ thương. Mái tóc hơi rối loạn, trên mặt vẫn còn hằn lên dấu tay, rõ ràng là đã bị tra tấn.
Đáy mắt cô ấy vừa mịt mờ, vừa khủng hoảng, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Bình, sự hoảng sợ như bùng nổ lên. Cô ấy vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hai tiểu thái giám kia, chạy về phía Tô Cẩm Thu, ôm chân nàng ta, khóc lóc thảm thiết: “Quý phi nương nương, cầu xin người buông tha cho tiểu thư! Van xin người, buông tha cho tiểu thư, tiểu thư không hiểu gì cả, không biết gì hết…”
Tô Cẩm Thu chán ghét nhíu mày, hơi nhấc chân lên, đạp mạnh vào người cô ấy: “Cút ngay! Bẩn thỉu, ngươi mà cũng có tư cách chạm vào bản cung à?”
Cô bị trúng một cước, ngã lăn ra đất, khuôn mặt thanh tú đầy nước mắt, lo lắng nhìn Tô Cẩm Bình…
Tô Cẩm Bình hơi nhíu mày, cung nữ này, không phải chính là cung nữ hầu hạ trong cung của nàng ngày nàng xuyên không tới đây sao? Chẳng lẽ quan hệ của chủ nhân cơ thể này với cô cung nữ kia không bình thường?
“Muội muội, muội không đến mức không biết cả thị tỳ ở bên mình từ nhỏ đấy chứ? Hay là, muội đã không cần quan tâm đến sự sống còn của cô ta nữa rồi?” Ả ta thảnh thơi nhấp một ngụm trà, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ đã sớm đoán trước…
Đâu ngờ Tô Cẩm Bình lại chỉ hơi nhíu mày: “Tỷ tỷ cơ trí, đúng là muội muội thật sự không nhớ rõ!” Khoé mắt nàng hơi liếc nhìn sắc mặt cung nữ kia, lại nhận ra, khi nàng vừa nói những lời này, trên mặt cung nữ đó không có chút vẻ thất vọng hay khó tin nào, ngược lại còn nở nụ cười, rõ ràng là cô ấy không muốn liên luỵ đến nàng. Nàng hơi nhíu mày, xem ra, đây là một người rất trung thành với chủ.
“Khụ khụ…” Tô Cẩm Thu bị những lời này của nàng làm cho sặc lên! Ánh mắt ả tối sầm xuống, giễu cợt nhìn nàng: “Không biết ư? Ta không ngờ sau khi vào cung, ý chí của muội muội lại sắt đá như thế!”
Ả ta bước nhanh vài bước đến trước mặt cung nữ kia, kéo tóc cô ta lên khiến cô ta thét chói tai: “A!”
“Không biết à? Muội muội, muội nhìn xem, vết sẹo ở thái dương cô ta, chính là do bảy năm trước, cô ta thay muội đỡ bình hoa mà nhị muội ném đấy. Còn vết sẹo trên cánh tay này, là do ba năm trước, muội và tam muội ‘tỷ thí’ với nhau, cô ta đỡ thay cho muội, còn nữa…”
“Đủ rồi!” Tô Cẩm Bình lạnh lùng ngắt lời ả, là vua của giới sát thủ, nàng đương nhiên có thể nhìn ra ‘tuổi’ của những vết sẹo kia, xem ra, trước khi nàng đến, chủ nhân của cơ thể này đã bị người khác ức hiếp rất nhiều.
Nàng nhìn cô cung nữ kia, trong mắt cô ấy đầy vẻ thật thà và trung thành. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhưng cũng ngay tại thời khắc Tô Cẩm Thu lộ ra vẻ mặt đắc ý, nàng mạnh mẽ mở to mắt ra, vụt tới như một làn gió, bàn tay mềm mại lao tới từ một góc độ khó mà tin được, cuối cùng vồ chính xác vào cổ ả ta!
“Không ai được phép lên tiếng! Buông cô ấy ra!” Giọng nói lạnh lẽo như ma quỷ đến từ địa ngục, nếu cơ thể này đã thiếu nợ cô gái kia, thì nàng sẽ phải thay nàng ta trả lại!
“Ngươi! Ngươi to gan thật! A…” Đang định giận dữ quát mắng, ả lại cảm thấy bàn tay đang bóp cổ mình như siết chặt thêm, khiến ả không thở nổi. Đám hạ nhân nhìn thấy sinh mạng của Tô Cẩm Thu đang nằm trên tay nàng, cũng không dám gọi người tới.
“Thả cô ấy ra! Đừng để ta phải nói đến lần thứ ba!” Giọng nói vang vang mạnh mẽ, thời khắc này, không có ai dám nghi ngờ nếu để nàng nói đến lần thứ ba, thì thứ bị gãy chắc chắn sẽ là cổ của Tô Cẩm Thu!
Còn nàng, nàng đang cá cược, cược rằng thân thể của vị Hoàng quý phi này quan trọng hơn cung nữ kia rất nhiều, sẽ không dám liều lĩnh!
Quả nhiên, nàng thành công! Tô Cẩm Thu ho khan phẩy tay: “Thả ra, thả tiện tỳ kia ra!”
Đám tiểu thái giám lập tức thả cung nữ ra, lo lắng lùi sang bên cạnh. Mắt cung nữ kia ngập nước, cảm động nhìn Tô Cẩm Bình. Tiểu thư lại vì cô mà trở nên lợi hại như vậy!
“Hừ!” Nàng hừ lạnh một tiếng, thả Tô Cẩm Thu ra, thân thể quý giá ngã quỵ xuống đất phát ra tiếng ‘rắc rắc’ lớn.
Tô Cẩm Bình nhếch môi cười nhạt, bẻ gãy một khúc xương nhỏ, đây là cái giá phải trả cho việc uy hiếp nàng! Dù là ‘yêu nghiệt’ hay là Tô Cẩm Bình, thì cũng đều không thích bị uy hiếp!
“A!” Tô Cẩm Thu kêu lên thảm thiết, đau đến chảy nước mắt, lúc này đám hạ nhân mới dám tiến lại gần đỡ ả, muốn bắt Tô Cẩm Bình, nhưng lại khiếp sợ khí phách vừa rồi của nàng nên không dám tới gần.
“Người đâu, lôi tiện tỳ kia xuống cho bản cung, chém…” Còn chưa kịp nói hết lời, ả đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩm Bình quét tới khiến cho toàn thân ả run lên!
Ánh mắt như thế là sao? Lạnh lẽo, u ám như Tu la dưới địa ngục, thậm chí còn kinh người hơn giông tố mù mịt trong những ngày hè, khiến người ta khiếp sợ từ tận đáy lòng!
“Tỷ tỷ muốn làm gì ta?” Nàng lạnh lùng hỏi, khoé miệng vẫn đang nhếch lên cười.
Tô Cẩm Thu sợ hãi lùi về sau vài bước, chỉ hận không thể chạy nhanh ra khỏi căn phòng này: “Ngươi không sợ…”
“Ta sợ chứ! Ta đương nhiên rất sợ tỷ tỷ sẽ sai người giết ta. Dù sao, thân phận của ngài cao quý như vậy cơ mà. Có điều, tỷ tỷ có biết không nhỉ? Tô Cẩm Bình ta tuy là cung nữ, nhưng vẫn là sư phụ của Cửu vương gia, muốn giết ta là chuyện dễ dàng như thế sao? Hơn nữa, những lời tỷ tỷ vừa nói, muội muội ta đều nhớ rất rõ!” Đây là mục đích thực sự của việc nàng nhận Hoàng Phủ Dật, ở cổ đại này, nàng không có nơi nương tựa, lại ở nơi ăn sống nuốt tươi con người ta như hoàng cung, thì nàng không thể không có một lá bài trong tay.
“Ngươi!” Tô Cẩm Thu nghẹn lời! Đúng thế, bất luận là về phía Cửu vương gia, hay là vì những lời ả vừa nói, thì cũng đủ để đẩy ả vào con đường chết rồi! Cho nến, không thể gọi thị vệ tới bắt người được, chỉ có thể tự mình giải quyết, nghĩ vậy, ả liền gầm lên với đám hạ nhân trong cung mình: “Các ngươi, mau tiến lên cho bản cung!”
“Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ, nếu náo loạn đủ rồi thì quay về đi. Mấy người này, cũng không phải đối thủ của ta!” Nói xong, nàng cầm một chiếc chén lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Rắc!” một tiếng, nát vụn!
Đám thái giám càng thêm sợ hãi, lùi về phía sau, còn cung nữ kia thì đầy vẻ sùng bái đứng cạnh Tô Cẩm Bình! Tiểu thư trở nên thật lợi hại!
Tô Cẩm Thu nghiến chặt răng, đáy mắt thoáng sáng lên, cười nói: “Chúng ta đi!”
Nói xong, đám hạ nhân liền đỡ ả rời đi.
Tô Cẩm Bình hơi nhíu mày, nheo đôi mắt phượng, lạnh lùng nhìn theo bóng ả, không đoán ra được ẩn ý trong nụ cười kia. Cười à? Dám cười à? Chết tiệt!
Nàng vội xoay người, cầm tay cung nữ kia hỏi: “Có phải bọn họ đã cho em ăn thứ gì không?”
“A?” Cung nữ kia giật mình, sau đó nghiêng đầu nghĩ ngợi, dáng vẻ ngơ ngác, ngây ngốc nhìn rất đơn thuần, đáng yêu, cô mở to hai mắt nói: “Tiểu thư, nô tỳ cũng không nhớ rõ. Không phải, a, em nhớ rồi, bọn họ cho em ăn một viên thuốc màu đen, nhưng em không biết đó là cái gì, chẳng lẽ…”
“Không sao! Em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi! Còn nữa, em tên gì?” Quả nhiên là cô ấy bị hạ độc, nhưng tính ra, cũng do biểu hiện của nàng ở buổi yến hội ngày ấy đã hại cô ta. Rõ ràng khi đó nàng tỏ ra mê tiền bạc, cũng giả vờ ngây thơ đáng yêu, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của những kẻ này.
Cung nữ kia ngơ ngác mở to mắt: “Tiểu thư, nô tỳ tên là Thiển Ức mà! Người thật sự không nhớ rõ nô tỳ sao?”
“Nếu ta nói, ta không phải là tiểu thư của em, em sẽ thế nào?” Nàng cũng muốn biết, cô nhóc này có thực sự đáng để nàng liều mạng vì cô ta không.
“Hả? Không phải là tiểu thư của em? Vậy là ai?” Thiển Ức ngơ ngác nhìn nàng, có vẻ không hiểu ý nàng.
“Em cứ coi như, ta là một linh hồn vất vưởng, sống nhờ trên thân thể của tiểu thư nhà em. Nếu vậy, em có còn trung thành với ta nữa không?” Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào mắt Thiển Ức.
Thiển Ức ngẩn người một chút, rồi đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, cắn chặt môi dưới, sợ đến mức chảy nước mắt: “Tiểu thư, người đang nói linh tinh gì thế, người chính là tiểu thư của Thiển Ức mà, không cần biết người biến thành thế nào, người cũng vẫn là tiểu thư của em…”
“Được rồi, ta hiểu rồi!” Nàng gỡ tay cô ấy ra.
Cũng ngay lúc đó, Thiển Ức bỗng trợn trắng mắt rồi hôn mê…

Đêm xuống, Tô Cẩm Bình lẳng lặng ngồi bên bàn, Thiển Ức nằm trên giường, cô ta đã bị hành hạ, thân thể không gượng nổi, mà thân phận của nàng, cũng không đủ để mời ngự y cho cô.
Gió lạnh nổi lên, một thanh phi đao lao từ ngoài cửa sổ vào, ngón tay ngọc vươn ra, dễ dàng kẹp lưỡi dao vào giữa hai ngón tay. Khoé môi nàng cong lên, nàng đang chờ thanh phi đao này đây! Nàng mở ra đọc, hít một hơi rồi đứng dậy đi về phía Lê viên…
Hết chương 039.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 : Chương 38

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Chương Quyển 1 : Chương 38 : Ngự tiền quét dọn. (Quét dọn trước ngự thư phòng)
“Tô Cẩm Bình có công truy bắt tội phạm vì trẫm, phong làm ngự tiền quét dọn. Đại công thần của trẫm, ngươi ngàn vạn lần đừng phụ sự kỳ vọng của trẫm!” Trong giọng nói lạnh như băng dường như có ý cười.


Tô Cẩm Bình hơi nhíu mày, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng, nô tỳ có thể cả gan hỏi một câu được không? Ngự tiền quét dọn là cái gì?” Trong nhận thức của nàng, nàng chỉ biết có một cái gọi là ‘ngự tiền hành tẩu’, có vẻ là một chức quan, chứ chưa từng nghe nói đến ‘ngự tiền quét dọn’.


“Tiểu Lâm tử, ngươi nói cho nàng biết cái gì là ‘ngự tiền quét dọn’!” Khoé môi lạnh băng khẽ cong lên.


“Vâng!” Tiểu Lâm tử đáp, rồi nói với Tô Cẩm Bình: “Ngự tiền quét dọn, chính là người chuyên phụ trách quét tước trước cửa ngự thư phòng của Hoàng thượng. Là cung nữ quét dọn có cấp bậc cao nhất trong cung!”


Giọng nói the thé kia vừa dứt, thì Tô Cẩm Bình có ngay một cảm giác muốn điên cuồng phun vào mặt hắn! Con mẹ nó, nói tới nói lui, cũng vẫn là quét dọn, chỉ thay đổi nơi quét mà thôi. Hơn nữa, lại còn quét ngay trước cửa của tên cẩu hoàng đế kia. Nếu một hôm nào đó, nàng không quét sạch sẽ, tên cẩu hoàng đế này dẫm phải rác rồi ngã xuống, chắc chắn nàng sẽ chết rất thảm!


“Tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng, nhưng không cần đâu, nô tỳ vẫn ở lại đây quét dọn thì hơn!” Cung nữ quét tước mà còn phân cấp bậc, ta nhổ vào!


Khoé miệng tiểu Lâm tử co rút đến không kiềm chế nổi, bao nhiêu người muốn có cơ hội nở mày nở mặt trước mặt Hoàng thượng cũng không được, vậy mà tiểu cung nữ này lại nói không cần…


Đôi mày rậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi nhướng lên, đang định nói đã bị Tô Cẩm Bình chặn lại…


“Đợi đã!” Trong đầu cô nàng nào đó như có ánh chớp loé qua, nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn họ: “Vậy, cung nữ quét dọn có đẳng cấp cao nhất, có phải bổng lộc cũng nhiều hơn một chút không?”


Thái dương Hoàng Phủ Hoài Hàn xuất hiện một vạch đen sẫm, lại là bổng lộc! Trong đầu nữ nhân này, suốt ngày chỉ nghĩ có tiền thôi sao?


“Đương nhiên rồi, bổng lộc mỗi tháng của ngự tiền quét dọn là mười lượng bạc.” Tiểu Lâm tử giải thích.


“Quét, hay không?” Giọng nói lạnh như băng vang lên.


Nàng vội vàng gật đầu: “Quét! Nô tỳ quét!” Được tăng lương thì vì cái lông gì mà không quét!


“Vậy ngày mai đến nhậm chức đi!” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.


Từ đằng xa, một giọng nói lạnh lẽo vọng lại: “Tiểu Cửu, đi cùng trẫm!”


“Vâng! Hoàng huynh!” Hắn giao lại chổi cho Tô Cẩm Bình, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn nàng, sau đó rút cây quạt thuỷ mặc trong tay áo ra, rồi vội vàng đuổi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn.


Tô Cẩm Bình nhìn theo bóng họ, rồi bỗng như nhớ ra gì đó, liền to giọng gọi với theo: “Hoàng thượng, ngài nhớ đấy nhé, sau này bổng lộc mỗi tháng của nô tỳ là mười lăm lượng!”


Vừa dứt lời, người kia chợt dừng bước, mọi người xung quanh đều cảm thấy như có một bức tường vạch đen sổ thẳng xuống sau lưng mình!


Mà đương sự Hoàng Phủ Hoài Hàn kia, thì chỉ siết chặt nắm đấm, không nói thêm điều gì! Cô nàng chết tiệt này, để trẫm xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!


Nàng phẽ phủi bụi đất trên tay, vẻ mặt tự đắc, nhàn tản. Nàng vốn đang chuẩn bị nghĩ cách sớm rời khỏi hoàng cung, đặc biệt là sau vụ thoát được tội lớn trộm cắp ngày hôm qua, nàng càng muốn chạy trốn hơn, nhưng lần này, nàng lại hoá nguy thành an, trong hoạ lại có phúc, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ rằng Hoàng cung là nơi kiếm tiền rất tốt! Trước khi kiếm đủ tiền, nàng kiên quyết không đi!


Nàng cầm theo chổi, ngáp dài một cái. Đúng lúc này, một cung nữ vội vội vàng vàng chạy tới nói: “Tô Cẩm Bình, Tô Cẩm Bình! Hoàng quý phi đến, nói muốn gặp cô kìa!”


“Hoàng quý phi? Là ai?” Không phải lại một ả nào đó đến gây rối chứ?!


Tiểu cung nữ kia vừa nghe thấy vậy liền trợn trừng mắt lên, suýt rơi cả tròng mắt ra ngoài: “Không phải Hoàng quý phi là tỷ tỷ ruột của cô sao? Ngay cả Hoàng quý phi mà cô cũng không biết à?”


A… nàng đưa tay lên xoa trán, làm ra vẻ đau đầu: “Ôi, gần đây mệt mỏi quá, quét dọn đến choáng váng cả đầu óc. Ừ… đi thôi!” Thì ra Hoàng quý phi là tỷ tỷ ruột của thân thể này, nhưng vì sao hôm qua nàng ta không hề cầu xin cho nàng? Hừ hừ…


Quay về trong viện, nàng đã thấy ngay một nữ nhân khoan thai, cao quý ngồi trên ghế chủ vị, khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, đôi lông mày thanh mảnh, đôi mắt đẹp rực rỡ đến chói mắt, cái mũi xinh xắn và đôi môi anh đào nho nhỏ, cũng coi như là một đại mỹ nhân. Có điều, hình như nhìn ả chẳng giống nàng chút nào!


Đám hạ nhân đứng cung kính bên cạnh. Ả vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét, sau đó khoé môi cong lên: “Muội muội, tiến cung đã lâu mà tỷ tỷ cũng chưa từng đến thăm muội, lại đây, ngồi cạnh tỷ tỷ nào.”


Đương nhiên Tô Cẩm Bình không hề bỏ qua vẻ chán ghét trong mắt nàng ta. Nàng bước nhanh vài bước, mặt không biến sắc ngồi cạnh ả nói: “Tỷ tỷ đến đây có việc gì không?”


Tô Cẩm Thu nhìn đám hạ nhân: “Các ngươi lui hết đi. Ta muốn tâm sự riêng với muội muội của ta.”


Đám hạ nhân đồng loạt xoay người hành lễ: “Vâng!” sau đó lui ra ngoài, không quên khép cửa phòng lại.


“Muội muội đang trách tỷ tỷ tối hôm qua không cầu xin cho muội sao?” Ả nhấc tách trà lên nhấp một hơi, mặt đầy vẻ dịu dàng, lại khó giấu được vẻ khinh bỉ, xem thường trong mắt.


Tô Cẩm Bình nhướng đôi lông mày thanh thú, lãnh đạm nói: “Không dám!” Đến vào lúc này, e là còn có mục đích khác.


Nàng vừa nói ra hai chữ này, Tô Cẩm Thu liền quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn nàng, vì sao ả lại có cảm giác muội muội này của mình đã thay đổi nhỉ? Từ trước đến giờ nàng luôn là người nhát gan, sợ phiền phức, nói nhiều thêm vài câu đã sợ đến run người, mà bây giờ… Nếu sự lãnh đạm ban đầu là vì bất mãn với mình, thì giờ mình đã nói như vậy mà vẫn còn giữ thái độ này, khiến ả buộc phải nghĩ ngợi kỹ hơn!


“Tỷ tỷ đến đây có việc gì không?” Thấy ả nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tô Cẩm Bình cũng sợ bị nhận ra sơ hở gì, liền lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.


Tô Cẩm Thu cũng giấu đi ánh mắt thăm dò, cười nói: “Muội muội, ta và muội là tỷ muội ruột thịt, vào hậu cung phải đồng tâm hiệp lực mới có thể có được một cuộc sống yên bình giữa chốn hậu cung đầy tranh đấu này!” Nếu đã không giả bộ được nữa, thì trực tiếp nói thẳng vào đề đi.


“Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đấy, ta chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sợ rằng không đảm đương được nhiều như vậy.” Nàng không mặn không nhạt đẩy vấn đề quay về.


Tô Cẩm Thu khẽ cười nói: “Muội muội, chỉ cần muội đồng ý với tỷ, giúp tỷ chỉnh chết Hách Liên Dung Nhược. Chờ sau khi bản cung ngồi lên hậu vị, vinh hoa phú quý nhất định sẽ không thiếu của muội nửa phần!”


Hậu vị à? Hách Liên Dung Nhược chắc là tên của ả Hoàng hậu kia? Hừ, nếu chỉnh chết Hách Liên Dung Nhược, chỉ e ngày mai sẽ là ngày chết của Tô Cẩm Bình nàng thôi! Muốn lấy nàng ra làm lá chắn à? Đừng có mơ: “Tỷ tỷ, Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, sao ngài có thể gọi thẳng tên tục của người được? Còn muốn chỉnh chết Hoàng hậu à? Muội muội khuyên tỷ tỷ nên ăn nói cho cẩn thận. Nếu những lời này mà lọt ra ngoài, e rằng phụ thân đại nhân cũng khó mà bảo vệ cho tỷ được!”


Những lời này, chính là một cách từ chối khéo.


“Cạch!” một tiếng, Tô Cẩm Thu ném tách trà xuống bàn: “Ta nói cho ngươi biết, đây là ý của phụ thân đại nhân!”


Môi Tô Cẩm Bình hơi cong lên cười giễu cợt, ý của lão già chết tiệt kia thì liên quan quái gì đến nàng? “Vậy phiền tỷ tỷ nói với phụ thân đại nhân, con gái bất hiếu, không thể cống hiến sức lực vì ông ấy!”


“Ngươi!” Lúc này Tô Cẩm Thu mới thực sự nhìn kỹ nàng, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng ánh mắt khí phách hơn nhiều, có khí chất kiêu ngạo, hay nói đúng hơn là… một vẻ khát máu! Đây là muội muội của ả sao? Thời khắc này, ả bỗng hiểu được một chút ý của phụ thân đại nhân.


“Tỷ tỷ, mời về đi!” Nàng lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.


Vừa dứt lời, Tô Cẩm Thu lại khẽ cười, muội muội này của ả, có lẽ thật sự đáng để hợp tác: “Quay về cũng được thôi. Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi không cần mạng của nàng ta sao?”


Nói xong, ả ta vỗ nhẹ tay: “Người đâu, dẫn người ra đây cho ta!”


Hết chương 038.


***

Mẹ Cherry rất buồn khi phải thông báo là, mẹ Cherry sẽ cố làm đến chương 40, sau đó xin phép mọi người cho mình tạm dừng truyện này một thời gian. Chỉ tạm dừng thôi, chứ không phải là Drop hoàn toàn nhé.

Lý do là cuối năm mình nhiều việc quá, hơn nữa muốn tập trung hoàn cho xong hai hố kia. Hai hố kia cũng không còn bao lâu nữa. Khi nào xong hai hố đó mình sẽ quay lại với bé Tô và tiểu Hồng Hồng. Rất mong mọi người thông cảm.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 1 : Chương 37

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Chương Quyển 1 : Chương 37 : Đây là được voi đòi tiên trong truyền thuyết…
“Người đâu! Mau…”
Nói tới đây, hắn dừng lại khiến tim mọi người đều như bị treo lên cao, chờ câu tiếp theo của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm Bình cũng vọt lên tới cổ họng!
Hoàng Phủ Dật siết chặt nắm tay, hắn nghĩ, nếu hoàng huynh thật sự muốn giết nàng, thì dù hắn liều chết cũng phải xông ra cầu xin cho nàng.
Ai ngờ…
Vị hoàng đế nào đó nhìn cô nàng đang run rẩy như lá rụng mùa thu quỳ bên cạnh chân mình, đôi môi lạnh lùng khẽ cong lên: “Mau lôi lõi lê này xuống chém cho trẫm!”
Hả? Mọi người kinh ngạc há hốc mồm, cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu mình, ai cũng như muốn hôn mê… Chém lõi lê à? Không phải Hoàng thượng giận đến phát điên luôn rồi chứ?
Hoàng Phủ Dật suýt nữa thì ngã nhào xuống sân!
Đám thị vệ vừa nghe lệnh, chân cũng trượt đi, lảo đảo một trận, may mà không ngã! Bọn hắn há hốc mồm, nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn và lõi lê nho nhỏ trong tay Tô Cẩm Bình kia với ánh mắt không thể tin nổi… Đây… bọn họ có nghe nhầm không?!
“Sao hả? Lời nói của trẫm, các ngươi không thèm nghe sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, đôi mắt màu tím đậm như thoáng có ý cười, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị!
“Nô tài đáng chết! Nô tài tuân mệnh!” Tay trưởng thị vệ run rẩy cả người, xin lỗi rồi mang theo tâm trạng phức tạp, nhận lấy lõi lê trong tay Tô Cẩm Bình, vô cùng mất tự nhiên cầm lấy, lại càng đau đầu không biết phải chém cái lõi lê này thế nào.
“Tô Cẩm Bình nghe chỉ!” Một tiếng quát khí phách tiếp tục vang lên.
“Có nô tỳ!” Nàng cắn răng quỳ xuống bên cạnh chân hắn, biết ngay hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy mà.
Ai ngờ, Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ hơi cong đôi môi mỏng của mình lên, phun ra một câu: “Trẫm lệnh cho ngươi làm quan giám trảm, chém lõi lê kia! Nếu trong quá trình, có một chút gì đó khiến trẫm không hài lòng, thì coi chừng cái đầu của ngươi!” Cô nàng này, muốn chơi hả? Vậy trẫm sẽ chơi cũng ngươi tới cùng!
“Hả?” Tô Cẩm Bình hoảng hốt, suýt nữa ngã nhào xuống đất! Không phải tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này điên rồi chứ? Chém lõi lê còn cần cả quan giám trảm à? Chém lõi lê còn có thể khiến hắn không hài lòng sao?
“Ngươi muốn kháng chỉ?” Giọng nói bỗng lạnh hẳn đi.
Cô nàng nào đó vừa nghe thấy vậy, liền vội vàng đứng vụt dậy, quay đầu nhìn tay thị vệ trưởng đang cầm lõi lê với vẻ mặt kỳ quặc kia, quát ầm lên: “Trưởng thị vệ, sao ngươi có thể cầm kẻ phạm tội một cách dịu dàng như thế chứ? Đây là thứ đã phạm tội đại bất kính đối với Hoàng thượng! Ngươi muốn dung túng cho tội phạm hay sao?” Nàng cố gắng ra vẻ trung thần, hy vọng Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ nể mặt sự cố gắng của nàng, mà không so đo xét nét với nàng nữa.
Bốn chữ “dung túng tội phạm” vừa bật ra, gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn rung lên bần bật, nắm tay hắn cũng siết chặt hơn, nhưng vẫn không nói gì…
Vẻ mặt hoá đá của thị vệ kia bỗng trở nên méo mó vô cùng, một đám vạch đen chảy thẳng xuống trán, cung kính nói: “Giám trảm đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ sẽ đối xử với nó thật tàn bạo!” Nói xong, hắn nghiến răng bóp mạnh lõi lê kia, suýt nữa là bóp nát nó luôn!
“Ừ! Mau chém nó đi, chúng ta phải cho tất cả mọi người trong thiên hạ này biết. Nếu dám bất kính với Hoàng thượng, thì chỉ có tội chết! Dù là lõi lê, cũng khó tránh khỏi cái chết!” Cô nàng nào đó nói vô cùng khí phách, lẫm liệt, nhưng sau gáy thì ướt đẫm mồ hôi lạnh, Hoàng thượng huynh à, ngài ngàn vạn lần đừng nói không hài lòng nhé!
“Vâng!” Đầu thị vệ trưởng đầy vạch đen, ném lõi lê xuống đất, rút bội kiếm bên hông, vung tay lên chém mạnh xuống, hàn quang bắn ra bốn phía, thành công ‘xé xác’ lõi lê kia như ngũ mã phanh thây!
Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn bọn họ diễn trò. Sắc mặt hắn lạnh như băng, không ai nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, có điều, trong đôi mắt màu tím đậm, như phát ra một chút hứng thú. Giữ nàng lại, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nàng có giá trị lợi dụng, đặc biệt là đối với ‘người kia’. Còn thứ hai… Tô Cẩm Bình, rất giỏi biện hộ phải không? Vậy để trẫm nhìn xem, là mạng ngươi cao, hay thủ đoạn của trẫm cao hơn!
“Khởi bẩm Hoàng thượng, may mà nô tỳ không làm nhục sứ mệnh, hung phạm đã bị xử trảm thị chúng!” Cô nàng nào đó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh báo cáo, ha ha, ‘hung phạm’ đã bị xử lý, vậy là không liên quan gì đến nàng nữa rồi nhé!
“Ừ.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, ý cười trên khoé miệng đậm hơn, doạ người hơn.
Tô Cẩm Bình thầm thở phào một hơi, bỗng nhiên, như có tia sáng loé lên trong đầu, nàng cười tủm tỉm ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đã vì ngài mà bắt kẻ phạm tội, còn giám sát người ta xử trảm nó không chút sai sót nào. Công lớn như vậy, có phải ngài nên bản thưởng cho nô tỳ một chút không?”
Nàng vừa dứt lời, bước chân của Hoàng Phủ Hoài Hàn không kìm được, lảo đảo một chút, suýt nữa tức đến hôn mê! Cô nàng chết tiệt này, đã không biết ơn hắn, còn dám được voi đòi tiên: “Tô Cẩm Bình! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!”
Hắn hét to một tiếng khiến đám chim chóc đang trú ẩn trên cây đều kinh hoàng bay đi trốn.
“Khụ khụ…” Hoàng Phủ Dật liều mạng ho khan, khuôn mặt phong thần tuấn lãng sặc đến đỏ bừng cả lên, đừng quá đáng như thế chứ? Đám hạ nhân cũng lung lay như sắp đổ! Một tiếng quát này của Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến mọi người không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh thay Tô Cẩm Bình, long nhan giận dữ! Long nhan giận dữ!!!
“Hoàng thượng, nô tỳ đâu có được voi đòi tiên? Vừa rồi ngài đã sai trưởng thị vệ chém lõi lê phạm tội đại bất kính với ngài, không phải cũng chứng tỏ là nô tỳ có công sao? Sao lại nói là được voi đòi tiên được?” Đôi mắt phượng thoáng ánh lên vẻ giảo hoạt, Hoàng Phủ Hoài Hàn tự mình hạ chỉ chém lõi lê. Nếu giờ hắn nói người phạm tội đại bất kính là Tô Cẩm Bình nàng, thì đó chính là tự vác đá đập vào chân mình! Nàng tin rằng hắn sẽ không làm cái chuyện tự mình vả vào mặt mình như thế!
“Ngươi…!” Hắn nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt kia như muốn ướp đông Tô Cẩm Bình vậy! Cô nàng chết tiệt này, đã ném vào đầu mình, còn dám vác mặt ra mà xin ban thưởng, cô ta thực sự khinh Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn là con hổ giấy hay sao? Có điều, từng câu từng chữ của nàng đều đánh trúng vào điểm yếu. Nếu mình thực sự chém nàng, khó tránh khỏi bị người đời chê cười, nhạo báng! Nhưng mà, muốn hắn ban thưởng cho nàng sao?! Ban thưởng cho người ném vào đầu mình? Sao không cho hắn một đao luôn đi cho thoải mái!!!
“Hoàng thượng, ngài giàu có nhất thiên hạ, chắc sẽ không tiếc rẻ gì một chút phần thưởng nho nhỏ này đâu nhỉ?!” Không phải là nàng thích lấy cái mạng nhỏ này ra đùa giỡn mà đi chọc giận tên hoàng đế không biết thưởng thức này, mà là — nàng sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào có thể kiếm được tiền!
“Sư… sư phụ, chúng ta nên đi nghiên cứu một chút chuyện âm luật đi!” Hoàng Phủ Dật nhìn hoàng huynh nhà mình tức đến nổi hết gân xanh lên mặt, thử khuyên bảo Tô Cẩm Bình. Hắn cũng không muốn mình còn chưa học được gì, thì sư phụ đã ‘đi’ trước!
Cô nàng nào đó phất tay rất sốt ruột: “Từ từ đã, chờ Hoàng thượng ban thưởng cho ta rồi nói sau!” Tên ngốc này, thấy nàng suýt nữa mất mạng, không giúp nàng thì thôi, giờ nàng đang chiếm thế thượng phong còn tới cản trở! Hừ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến chặt răng, khuôn mặt lạnh lùng tức đến biến sắc, hết xanh lại trắng! Hắn có cảm giác muốn vung một đao chém chết cô nàng này! Nhưng đã là đế vương, phải có tâm trạng trầm tĩnh, ổn định, khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, luồng khí băng lạnh bao quanh người dần biến mất, nhìn cô nàng đáng bị băm vằm thành ngàn mảnh kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Cẩm Bình! Ngươi xác định rằng ngươi thật sự muốn trẫm thưởng cho ngươi sao?”
“Xác định! Thật sự xác định!” Cô nàng nào đó điên cuồng gật đầu, dưới đáy mắt càng dâng trào khát vọng với vàng bạc.
Hoàng Phủ Dật chỉ hận không thể quay đầu đi, bịt mắt lại. Hắn thật sự không đành lòng nhìn thêm nữa!
“Hừ! Tốt lắm! Trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt màu tím đậm như ẩn chứa nụ cười quỷ dị.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS